"Cái gì? Tên khốn kiếp bị mù sao, lại dám chọn nàng, hắn muốn chết hả?"
Diệp Thương Hải đập chén trà xuống đất, sắc mặt đầy vẻ phẫn nộ.
Diệp Khinh Chu không hiểu hỏi: "Phụ thân, Tô Khuynh Thành đúng là nữ nhi của đại tướng quân Tô Chiến Thiên, nhưng bây giờ đã trao quyền lại, lui về dưỡng lão, uy hiếp không lớn, nàng có thể lật được sóng gió gì?"
Diệp Vô Nhai trầm giọng nói: "Uy hiếp chân chính không phải Tô Chiến Thiên, mà là Đế vương. Tô Khuynh Thành được Đế vương chọn làm Vương phi..."
"Vương phi của Đế vương?"
Thần sắc Diệp Khinh Chu hơi kinh, trên mặt lộ ra vẻ kiêng dè.
Mười tám năm trước, tam hoàng tử kế vị Đại Chu, không hiểu vì sao biến mất không biết tung tích, dưới sự trợ giúp của Phượng quốc sư tàn nhẫn kia, Cơ Thành đăng cơ, trở thành tân vương Đại Chu.
Trong triều ai dám ngỗ nghịch gã, đều bị thủ đoạn máu tanh trấn sát.
Mà tu vi của Cơ Thành không ngừng tăng vọt, mười năm trước bước vào cảnh giới Đại Tông sư, bây giờ càng thần bí khó lường hơn.
Ai mà nghĩ tới, Tô Khuynh Thành lại là Vương phi của gã, chuyện này hơi dọa người.
Diệp Thương Hải nhíu lông mày, nói: "Tô Khuynh Thành đến Thiên môn để tránh hôn, lão thất phu Tô Chiến Thiên kia vì việc này, còn cho ta thanh Trấn Nhạc kiếm, vốn dự định lừa gạt lão, không ngờ cái hố này, lại bị tên hỗn trướng Diệp Lăng Thiên nhảy xuống, chuyện phiền toái rồi."
Ba người Diệp Vô Nhai nghe xong, không khỏi im lặng, cái hố này không phải do phụ thân đào sao.
Người có quan hệ với triều đình, nếu Thiên Môn không cho phép, làm sao có thể tuỳ tiện đến đây.
"Trấn Nhạc kiếm là thần binh thứ mười bốn trên Danh Kiếm phổ!"
Bất quá ba người rất nhanh lại giật mình.
Trấn Nhạc kiếm chính là một thanh thần binh vô thượng, do đại sư Âu Trị Tử rèn ra, kiếm này hung mãnh dị thường, kiếm ra khỏi vỏ có thể lay động trăm vạn quân, vô cùng bá đạo.
Năm đó, Tô Chiến Thiên dựa vào thanh kiếm này, một mình chém giết mười Đại Tông sư, từ đó vang danh thiên hạ.
"Nếu không, ta sao lại để Tô Khuynh Thành vào Thiên môn?"
Bây giờ Diệp Thương Hải cũng đau đầu, theo tính tình của Diệp Lăng Thiên, một khi để mắt tới nữ nhân kia, hắn chắc chắn sẽ không tuỳ tiện buông tha.
Khả năng lớn Đế vương sẽ tìm tới cửa, chuyện khó mà làm, mặc dù Thiên môn không sợ triều đình, nhưng cũng không muốn náo ra mâu thuẫn quá lớn.
Trong mắt Diệp Vô Nhai lóe lên tinh quang, nói: "Phụ thân bây giờ đã là cường giả Tông sư đỉnh phong, nếu có Trấn Nhạc kiếm trong tay, có thể đánh với Đại Tông sư một trận."
"Nói như thế, chẳng phải chúng ta có ba thanh danh kiếm sao?" Diệp Khinh Chu ngạc nhiên.
Danh Kiếm phổ, chỉ xếp hạng cho hai mươi thanh kiếm mạnh nhất thiên hạ.
Mỗi một thanh kiếm ghi danh trên phổ, đều là thần binh lợi khí ngàn dặm khó tìm, được đại sư lợi hại rèn đúc ra, ý nghĩa phi phàm, khiến cho cao thủ trong giang hồ đỏ cả mắt, cầu mà không được.
Khó trách Diệp Thương Hải không cự tuyệt thỉnh cầu của Tô Chiến Thiên, bởi ông thèm Trấn Nhạc kiếm rất lâu rồi.
Diệp Nho Phong cười nhạt nói: "Hiện tại bên trong Thiên môn có bốn thanh danh kiếm, Thiên Vấn bài danh thứ ba, Trấn Nhạc thứ mười bốn, Tàng Phong thứ mười bảy, Hồng Tụ thứ mười!"
Thiên Vấn kiếm, chính là thanh kiếm bất phàm nhất Thiên môn, nhiều năm qua, nó cấm trong bí địa của Thiên môn, rất nhiều người chưa từng nhìn thấy nó, đáng tiếc cho đến tận nay, chưa có ai rút nó ra được.
Bây giờ Trấn Nhạc kiếm nằm trong tay Diệp Thương Hải.
Tàng Phong kiếm thì nằm trong tay Diệp Vô Nhai, kiếm này từng là bội kiếm của kiếm thánh Diệp Bạch Y.
Hồng Tụ kiếm là thần binh truyền thừa của Tàng Kiếm sơn trang, sau khi Tàng Kiếm sơn trang hủy diệt, Ngu Hồng Lăng mang theo thanh kiếm này trốn đông trốn tây.
Không sai, Ngu Hồng Lăng ôm một thanh kiếm, chính là Hồng Tụ xếp hạng thứ mười!
"Được rồi! Không nói chuyện này nữa, nếu không được thì giao người ra, Tô Khuynh Thành được Cơ Thành coi trọng, khẳng định nàng không đơn giản, tên hỗn trướng Diệp Lăng Thiên quản không được nàng."
Diệp Thương Hải phất tay, không có ý định tiếp tục đàm luận việc này.
Ông suy tư một lúc, lại nói: "Mười ngày nữa, chính là khảo hạch, ba người các ngươi muốn làm môn chủ, thì phải biểu hiện cho tốt, không thể thông qua khảo hạch, làm sao khiến người khác phục các ngươi?"
Diệp Khinh Chu tự tin nói: "Phụ thân yên tâm, chúng ta nhất định quá quan."
"Ta tin tưởng thực lực của các ngươi, lần này cho các ngươi đưa tân nương theo."
Trong mắt Diệp Thương Hải lóe lên u quang, để cho người ta không biết ông đang suy nghĩ gì.
Ba người Diệp Vô Nhai lâm vào trầm tư, đưa tân nương vào chỗ khảo hạch, phụ thân muốn làm cái gì?
Muốn thử thăm dò tân nương sao?
... …
Ban đêm.
Trong một căn phòng.
Ánh nến sáng chói, mùi hương nhàn nhạt.
Nguyệt Phù Dao rót đầy chén rượu ngon, nhẹ nhàng nhấp một miếng, âm thầm nói: "Dạ Kiêu, ta theo chân ngươi đến Thiên môn, ta rất hiếu kì, ngươi đến cùng là ai?"
Nàng là sát thủ của La Võng.
Nửa năm trước, nàng chấp hành một nhiệm vụ đặt biệt, bị một vị Đại Tông sư đánh trọng thương.
Ngay lúc nàng cho rằng mình phải chết, một nam tử thần bí đeo mặt nạ xuất hiện, cứu nàng một mạng.
Nàng dò xét nhiều lần, mới hiểu nam tử thần bí kia, chính là Dạ Kiêu, một sát thủ làm cho người trong giang hồ vừa nghe danh liền sợ mất mật!
Dạ Kiêu là một người vô cùng thần bí.
Hắn lăn lộn trong giang hồ, cầm Thính Vũ kiếm trong tay, giết người vô số, những nơi đi qua, tất phải nhuốm máu tươi, cường giả La Võng chết trong tay hắn vô số kể.
Người này quá mức quỷ dị, tổ chức tình báo cường đại của La Võng, vẫn không thể tra ra nội tình của hắn.
Trong lúc tình cờ, Nguyệt Phù Dao nghe nói Dạ Kiêu từng biến mất tại Thiên môn, nàng hoài nghi Dạ Kiêu có phải người của Thiên môn hay không?
Lần này nàng xâm nhập Thiên môn, không phải vì Trường Sinh ấn, mà là vì tìm người!
Nàng muốn nhìn xem, hình dạng của Dạ Kiêu như thế nào.
Trong La Võng cũng có phân chia đẳng cấp.
Thiên la địa võng, thiên địa huyền sát!
Thiên, Địa, Huyền, Sát, là bốn đẳng cấp phân chia sát thủ.
Cấp bậc Thiên mạnh nhất, chính là cường giả Đại Tông sư, bình thường rất ít ra tay, thần bí khó lường, thuộc về cao tầng, Đại là Tông sư, Huyền là Tiên Thiên, Sát là dưới Tiên Thiên.
Sát thủ của La Võng trải rộng khắp mọi nơi.
La Võng tổ chức khảo hạch, yêu cầu cực kì nghiêm ngặt, thấp nhất phải đạt đến Ngũ phẩm, võ giả Ngũ phẩm trở xuống, không có tư cách tham gia khảo hạch.
Một khi vào La Võng, không thể thoát ly, muốn thoát ly, chỉ có một biện pháp, đó chính là chết!
Mà nàng thì là Địa nhị đẳng, cảnh giới Tông sư hậu kỳ.
Thiên la địa võng, bao trùm cả giang hồ và triều đình.
Tấm lưới này cụ thể lớn bao nhiêu, không ai biết được.
Nguyệt Phù Dao lẩm bẩm: "Trải qua quan sát, Diệp Lăng Thiên không có vấn đề gì."